Vợ của ta là quận chúa
Phan_29
Diệp Nhi mời ta cùng Tần Cầm cô nương uống trà, kêu chúng ta ngồi xuống.
Tần Cầm cô nương chẳng nói điều gì, có lẽ đối với nàng việc mau đi gặp
Hùng Thập Đại vốn quan trọng hơn việc ngồi tại nhà Bạch Đái lão nhân đây uống trà.
Bạch Đái lão nhân híp mắt nhìn nhìn Tần Cầm cô nương, vẻ mặt cười quái dị,
quay đầu đối với ta hỏi: "Vị cô nương này lại là người của ngươi à, A Thành?"
"Tần Cầm cô nương không phải của ta, nàng là người Hùng Thập Đại..." Ta
suýt nữa quên rằng, đương sự nếu không muốn nói, thì ta không nên giải thích nhiều
như vậy, "Dù sao, chúng ta cũng không phải loại quan hệ đó, ngài đừng đoán mò."
"Ta đoán mò gì, là ngươi nghĩ v ẩn vơ đấy chứ?" Bạch Đái lão nhân sờ râu
mép mình, "Hắc hắc" cười nói.
Tính nết người này vẫn ác như vậy không thay đổi a.
- 460 -
"Ngươi..." Ta đang muốn phản bác, mũi lại bỗng nhiên ngửi được một trận
mùi quen thuộc, giật mình một cái —— không tốt!
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên theo cùng tiếng chuông trong trẻo.
Diệp Nhi bước tới mở cửa, ta muốn ngăn lại cũng ngăn không kịp.
Quả nhiên, là nữ nhân điên vừa mới bên vách đá.
Giờ ta mới chú ý đến nữ nhân điên hoàn toàn không hợp với hết thảy. Khuôn
mặt đẹp đẽ, áo bào đỏ tươi, so với lúc đứng bên vách núi cảm giác như hoàn toàn khác
biệt.
Hay là, người này chính là phải đứng bên vách núi nguy hiểm, độc đáo như
vậy mới có vẻ bình thường?
"Ngươi là..." Diệp Nhi ngẩn người, tựa hồ bị khí tràng của nữ nhân điên kia
hù sợ.
Nàng không nhìn Diệp Nhi, cặp mắt xếch yêu mị đảo lướt xung quanh phòng,
cuối cùng như vô ý tầm mắt rơi xuống người ta, vốn đã sớm hóa đá trên ghế.
"Ta ngửi được mùi thuốc đông y." Nữ nhân điên nói, ánh mắt như trước nhìn
ta chằm chằm.
"Cái... Cái gì?" Diệp Nhi không hiểu gì cả.
- 461 -
"Các ngươi có đại phu chứ?" Nữ nhân điên cuối cùng mới đem tầm mắt từ
trên người ta chuyển đến Diệp Nhi.
"Diệp Nhi, mời vị cô nương này tiến vào." Bạch Đái lão nhân đột nhiên hô.
"Đợi một chút!" Ta khẽ vẫy tay vội vàng đi tới trước cửa, mùi hương kia thật
vất vả mới tản hết, giờ lại mạnh liệt xông tới bên ta, "Ngươi theo dõi ta?"
"Hừ..." Nữ nhân điên lạnh lùng cười, "Thỉnh không cần tự kỷ như vậy được
không."
Cảm thấy như mình bị giáng một ngụm hơi lạnh, dù không có bệnh cũng đều
phải tức mà phát bệnh thôi. Nàng không để ý ta, thẳng đi vào trong phòng, tiếng
chuông trong trẻo không ngừng theo sau. Bước tới trước mặt Hắc bạch Hồ lão nhân,
nàng hỏi: "Ngươi chính là đại phu nơi này?"
"Lão phu chỉ là hiểu chút y thuật mà thôi." Bạch Đái lão nhân hiếm khi khiêm
tốn.
Không hiểu tại sao, trong lòng ta như nghẹn lên luồng khí, vì thế vội vàng đến
cạnh nữ nhân điên, ngữ khí chanh chua nói: "Không phải ngươi mới vừa tính nhảy núi
sao, tại sao giờ tới xem bệnh?"
Nữ nhân điên mắt liếc tà, nhìn về phía ta đứng không nói lời nào.
Khí tràng, vẫn là khí tràng.
- 462 -
Trên thế giới này có một loại người, cho dù không mở miệng vẫn có thể dùng
ánh mắt nói lên cảm xúc của mình. Lúc này nữ nhân điên chính là như vậy, mắt xếch
tà mị nhìn ta, vừa lạnh lại vừa ngoan độc, nàng muốn nói cho ta hiểu: "Ngươi câm
miệng ngay cho ta."
"Lúc nãy bị ngươi lôi kéo…" Nàng chợt mở miệng, thanh âm cực kỳ mềm nhẹ,
đồng thời kéo ống tay áo trái lộ ra bên trong cánh tay trắng nõn, chỉ vào một vết
thương vô cùng vô cùng nhỏ, không chớp mắt nói, "Không cẩn thận bị trầy da, ta tới
lau chút thuốc không được sao?"
Trắng trợn lấy cớ.
Cái tiểu vết thương kìa vừa nhìn đã biết coi như không có cũng hảo, máu thậm
chí chưa chảy ra vài giọt, cần phải đặc biệt đến tìmđại phu lau thuốc sao?
Khí tràng, vẫn là vấn đề khí tràng.
Được rồi, ta đầu hàng.
Vội vàng tọa nguyên vị trí, ta chẳng muốn cùng nàng đối diện.
"Mời cô nương ngồi, ta vào phòng trong lấy thuốc." Bạch Đái lão nhân cười
cười, rồi sau đó xoay người về phòng.
Nữ nhân điên không nói lời nào ngồi xuống bên cạnh ta.
Trong cái gian phòng này có bao nhiêu ghế tựa, vì cái gì ngươi cần phải ngồi
- 463 -
tới bên cạnh ta? Muốn hỏi lại không dám hỏi, mùi hương thật đậm. Diệp Nhi cũng yên
lặng tới bàn đối diện ngồi xuống, âm thầm quan sát nữ nhân điên. Tần Cầm cô nương
từ đầu tới đuôi đều thực bình tĩnh, nàng có lẽ thật sự chỉ rất muốn gặp Hùng Thập Đại
thôi, cứ như vậy xung quanh tạo thành tình cảnh không hiểu được.
Sự chán ghét đối với nữ nhân điên càng ngày càng sâu, tựa như tuyết để lâu
càng cao, dù vùi lấp thân mình, tuyết vẫn không ngừng lại.
Không được, phải nói gì đó để kẻ điên này không hung hăng đến càn quấy
người.
"Ai da ~" Ta đứng đây, đi tới bên mở cửa sổ, "Thật không biết vì cái gì, vừa
rồi còn hảo hảo, giờ trong phòng lại nghẹn muốn chết, thở cũng không được đây."
Nữ nhân điên nhìn nhìn ta, vừa xen chút khinh miệt lại hơi cười cười.
Thời khắc này, nữ nhân điên lại như vô cùng độ lượng, còn ta là kẻ tiểu nhân,
chút ít việc cây vừng hạt đậu cũng kiếm tìm cười nhạo người ta.
Lại đầu hàng, ta ngoan ngoãn trở lại trên ghế.
Nữ nhân điên lại mở miệng: "Cũng không biết, vừa rồi ai cậy mạnh muốn cứu
người, kết quả còn không phải cho người khác cứu?" Nói rồi còn khinh thường hừ,
"Vô dụng, còn không biết ít lời, tự cho là đại hiệp."
...
- 464 -
Có phải nàng không mở miệng nói, thì sẽ chết hay không a.
【 69 】 Suy nghĩ của Tư Đồ Ức
Trong giờ phút ta sắp chấm dứt cuộc sống mình, nàng xuất hiện.
Đúng vậy—— nàng, chứ không phải hắn.
Dáng người hơi nhỏ gầy, không có tuyến thanh trầm thấp, cũng chẳng có hạch
hầu —— Quan trọng nhất là, khi ta ôm nàng bay lên vách núi, ta chạm phải nơi kia
mềm mại.
Thực thú vị. Ta chưa bao giờ gặp qua một người có thể biểu cảm lợi hại như
vậy, cho dù chỉ nói một câu hay một hành động. Mà cái đó và ta, trước giờ vẫn thường
bất đồng. Có lẽ là để sinh tồn trong thế gian, đem cảm xúc viết lên mặt là một việc
chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng người này lại cho ta rất nhiều bất ngờ.
Ta nghĩ nàng sẽ không nắm lấy tay ta, thế nhưng nàng lại nắm thật chặt.
Ta nghĩ nàng sẽ buông tay khỏi, thế nhưng nàng lại chẳng buông ra.
Hơn nữa nguyện ý cược cả tánh mạng nắm lấy tay ta, dù một chút võ công
- 465 -
cũng không có. Là quá ngốc hay là quá ngây thơ? Nhưng nó lại càng thêm khơi gợi
hứng thú của ta với nàng.
Khi ta ôm nàng, thoáng kinh ngạc bởi dáng người này gầy yếu, vậy khí lực ở
đâu đến mà nàng có thể một tay nắm tay ta, chống đỡ lâu như vậy?
Cố ý chọc tức nàng, quả nhiên là nàng giận như bị đốt, chỉa vào người ta nói
"Ngươi" nửa ngày, lại không thêm được lời nào khác. Cuối cùng, thở hổn hển gọi nữ
tử cạnh bên lập tức rời đi.
Cho dù không còn chút khí lực nào, cũng nhất quyết thất tha thất thểu né tránh
ta, tựa như nếu cùng ta đứng lâu một chút sẽ liền khó chịu không thôi.
Ta xoay người nhìn nhìn vách núi, gió như cũ vẫn thổi.
Ta muốn hỏi người kia.
Vì cái gì khi ta sắp nhảy xuống nàng lại xuất hiện, vì cái gì phải nói cho ta biết
sinh mệnh thực trân quý, vì cái gì liều mạng lôi kéo ta không cho ta rơi vào vực thảm.
Chúng ta không quen biết, chẳng phải sao. Nàng không biết quá khứ của ta,
không biết tâm tình của ta, không biết của ta hết thảy.
Ta muốn biết đáp án trước khi ta chết.
- 466 -
【 70 】
Bạch Đái lão nhân cuối cùng từ buồng trong bước ra.
Trên tay hắn cầm một dải băng.
Trên tay hắn cầm băng —— bởi vì một vết thương nhỏ ngắn ngay cả nhìn kỹ
cũng nhận không ra! Bạch Đái lão nhân đem băng đặt lên bàn, lại lấy ra một chiếc
bình nhỏ, đối nữ nhân điên nói : "Cô nương, xin vươn tay ra, để lão phu trước giúp
ngươi tiêu độc. Nếu miệng vết thương bị nhiễm sẽ không hay." Là có bao nhiêu không
ổn? Bị nhiễm thì có cần phải cắt tay không??!
"Làm phiền." Nữ nhân điên mặt không thay đổi sắc, nhẹ giọng đáp rồi kéo
ống tay lên, đặt trên bàn để lộ ra tiểu tiểu tiểu nho nhỏ vết thương. Bạch Đái lão nhân
giống như giúp người trọng thương đồ thuốc, cực kỳ cẩn thận, còn thỉnh thoảng hỏi nữ
nhân điên có đau hay không.
Ta co rúm khóe miệng, thật sự chịu không nổi. Vì thế đưa mắt trộm nhìn Tần
Cầm cô nương ra hiệu, ý bảo nàng tìm phương pháp thoát thân.
"Ách, Bạch đại phu." Ta cố ý ho khan hai tiếng, "Thật không muốn quấy rầy
ngài, ta cùng Tần Cầm cô nương còn phải đi..."
"Đi nơi đâu? Cơm nước xong hãy đi a!" Bạch Đái lão nhân ngước mắt lên vội
hỏi.
Còn cơm nước, đừng nói giỡn, ta vội thoái thác: "Có việc gấp ~ thực có việc
- 467 -
gấp, ta còn phải nhờ nữ nhi ngài, Diệp Nhi cô nương dẫn đường cho ta." Nói xong
thân mình bắt đầu chuyển hướng ra cửa, ngài cứ từ tốn đồ thuốc cho nữ nhân điên này
đi nha ~
"Tổn thương của cô nương này còn chưa đồ hảo, ngươi chờ người ta một
chút." Bạch Đái lão nhân vẻ mặt trách cứ, "Người ta riêng tới tìm ngươi."
"Chậm đã." Ta vội vàng lấy tay ngăn lại, sau đó dùng hai tay đan chéo trước
ngực, "Ta cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, lão nhân đây đừng hiểu lầm."
Nữ nhân điên ngay cả đầu cũng không buồn chuyển tới đây một chút.
"Không biết sao?" Bạch Đái lão nhân nhíu mày, "Không thể nào, ngươi vừa
tới nàng cũng tới, không phải hẹn sao trùng hợp như vậy được? Chỗ này của ta chưa
bao giờ đón tiếp nhiều khách nhân đến thế." Vấn đề này có liên quan sao.
"Ta là thực có việc gấp..." Ta kéo kéo khóe miệng.
Bạch Đái lão nhân thở dài: "Ngươi nói đi là đi, hai ta còn chưa hảo hảo tâm sự
a."
"Dù sao…" Đứng ở cửa ta bắt đầu có điểm không kiên nhẫn, không muốn lại
cùng nữ nhân điên này ở chung một phòng, "Dù sao ta giờ cũng phải đi rồi, thật sự
thật sự có việc gấp..." Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy nữ nhân điên đang muốn xoay đầu lại,
chậm rãi một chút một.
Động tác phải nhanh, tuyệt không thể để cho nàng mở miệng trước!
- 468 -
Vì thế ta mạnh chỉ hướng nàng nói : "Ngươi đừng hòng đi theo ta!"
Nữ nhân điên ngẩn người, sau đó lại như nãy khinh thường tươi cười, tựa hồ
muốn mở miệng nói chuyện.
Ta lại cực kỳ nhanh há mồm, kiên quyết không để cho nàng có quyền nói:
"Ngươi đừng tưởng ai cũng mê mình, ngươi còn muốn đem ta biến thành đại hiệp, dù
sao ta phải đi, vị đại tỷ này xin cứ nghỉ ngơi, hi vọng sau này chúng ta không còn gặp
lại!" Rồi vội vàng tiêu sái quay người, kêu Tần Cầm cô nương cùng Diệp Nhi rời
khỏi.
Cũng không quay đầu lại ra đến bên ngoài cửa, thấy nữ nhân điên không nói
một câu, cũng không truy đến, khiến ta thở phào một cái. Kỳ thật nội tâm ta vẫn là
nhát gan, ai biết nữ nhân điên này kích động lên có cho ta biết tay hay không a.
"Ngươi là muốn đi tìm Hùng đại ca." Diệp Nhi nói, nhìn nhìn Tần Cầm cô
nương.
"Làm sao ngươi ..."
"Để cho ta dẫn đường, trừ bỏ nhuỵ đực đại ca sơn trại đó, còn có nơi nào
đây?" Diệp Nhi liếc mắt.
"Sơn trại?" Tần Cầm cô nương ngẩn người.
Ta thở dài: "Cái này... Ai, chuyện đó dài lắm, chúng ta cứ đi trước đi." Giải
thích cho tất cả chuyện này vẫn cứ là để cho Hùng Thập Đại chính hắn làm đi.
- 469 -
Tần Cầm cô nương cũng không hỏi lại.
Kỳ thật ta cảm thấy Tần Cầm cô nương rất kỳ lạ, dọc theo đường đi rất ít nói
chuyện, cũng không nói đến quá khứ của mình, không chủ động hỏi thăm tình hình
Hùng Thập Đại, chỉ một bộ dạng u sầu.
Là vì sắp tương phùng người xưa nên hồi hộp, hay bản thân nàng vốn là người
ít nói đây?
Cho dù như vậy, lưng chồng chất hành lý —— Trọng yếu vẫn là thanh kiếm
kia, ta hộ tống hai vị cô nương không tính là quen thuộc lên núi tìm sơn trại. Thật
đúng là một nhóm đồng hành thú vị a.
Chỉ chốc lát sau, sơn trại gần ngay trước mắt. Đối với Diệp Nhi mà nói, sơn
trại này giống như cách vách thôn trang, tùy tiện đi một chút liền đến, còn ta thì tìm
đến chết cũng không ra được —— nhất định là năng lực nhận thức đường đi của Diệp
Nhi thế gian hiếm có.
Ta nhìn thấy Mặt con chuột, lưỡng khỏa đại răng hô dưới ánh mặt trời vẫn lòe
lòe tỏa sáng. Người này dù chẳng hay ho, cũng là lão trông cửa của Hùng Thập Đại, ta
không nên cười nhạo hàm răng của hắn.
Thậm chí khi ta còn chưa tới Mặt con chuột đã hô to: "Tiểu Long ca ~!" Da gà
của ta lập tức toàn thân trải rộng.
"Ha ha..." Ta chỉ có thể ngây ngô cười.
"Ơ, lần này có đến hai vị cô nương sao?" Mặt con chuột cười đến đê hèn.
- 470 -
"Ha ha..." Như cũ ta chỉ có thể ngây ngô cười.
"Phúc khí của ngươi thật tốt, lần trước là vị kia đẹp như thiên tiên, giờ hai vị
này... Ô, đây không phải Bạch cô nương sao, khi nào thì cũng theo Tiểu Long ca vậy?"
Mặt con chuột mồm mép lanh chanh không ngừng nói chuyện.
"Hùng đại ca có đây không?" Ta liếc mắt, vội vàng hỏi.
Mặt con chuột mãnh liệt gật đầu: "Có! Gần đây chẳng làm ăn gì được cả, tất
cả mọi người đều trong sơn trại, đồ ăn cũng ngày càng ít, chúng ta..."
Ta kéo kéo khóe miệng: "Này... Ta tìm Hùng đại ca có việc..."
"Nga nga nga! Các vị mau vào đi, ta đưa các vị đi gặp Hùng đại ca." Mặt con
chuột vội khom lưng cúi đầu mời chúng ta vào.
Ta âm thầm trộm liếc về phía Tần Cầm cô nương, nàng cau mày, luôn luôn
nhìn trái xem phải quan sát tình hình trong trại, tựa như đang có suy nghĩ gì.
Chỉ lát sau đã đ ến trước cửa phòng Hùng Thập Đại, bộ dạng vẫn chẳng thay
đổi gì giống hệt như trước khi ta đi, ngoại trừ ở đây từng treo rất nhiều đèn lồng đỏ.
Còn chưa chờ Mặt con chuột gõ cửa, cửa lại chính mình "Kẽo kẹt ——" mở ra, Sơn
trại nam lưng hùm vai gấu, người mà ta thiên sơn vạn thủy mấy ngày tìm, Hùng Thập
Đại cuối cùng xuất hiện.
Hùng Thập Đại nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó quả nhiên là: "Tiểu
Long đệ ~~~~~! ! !"
- 471 -
Ta vừa định phản ứng lại chút, chợt phát hiện khuôn mặt vui sướng ngây ngất
của Hùng Thập Đại giờ đã cứng đờ —— hắn thấy được Tần Cầm cô nương.
Trầm mặc. Trầm mặc. Vẫn là trầm mặc.
Ôm đi a, la lên đi a. Trong lòng ta lặng lẽ vì bọn họ an bài tiết mục.
Nhưng hai người bọn họ vẫn không nhúc nhích, Diệp Nhi cô nương cũng thức
thời trốn sau lưng ta, không quấy rầy hai người trầm mặc.
Mặt con chuột gãi gãi đầu hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?" Được rồi, dưới tình
huống này luôn có một người không biết thức thời*. (*: biết điều)
Hùng Thập Đại không để ý đến Mặt con chuột, không hề chớp mắt nhìn Tần
Cầm cô nương, mà Tần Cầm cô nương cũng như vậy nhìn lại Hùng Thập Đại.
"Đại tiểu thư." Hùng Thập Đại đột nhiên rầu rĩ nói.
Đại tiểu thư?
"Ngươi còn nhận được ta sao?" Tần Cầm cô nương cười cười, là kiểu cười đặc
biệt khinh thường.
"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Hùng Thập Đại hỏi.
"Giúp muội muội của ta báo thù." Tần Cầm cô nương vẫn tiếp tục cười. Một
- 472 -
trận gió thổi qua, từng sợi tóc hỗn độn trên đầu nàng phiêu động theo gió mang theo
sát khí.
Ta bất động, hoàn toàn choáng váng.
Tiết mục mà hai người này diễn cho tới bây giờ chưa bao giờ ta nghĩ tới a.
"Cầm Cầm nàng..." Hùng Thập Đại tựa hồ có chút bối rối, "Nàng ra sao?"
Bây giờ là cái tình cảnh gì!!!
"Chờ một chút!" Ta không cách nào nhịn xuống được, ngắt ngang cuộc đối
thoại của hai người hỏi, "Tần Cầm cô nương, ngươi không phải Cầm Cầm mà Hùng
Thập Đại hay nói sao? Ngươi..."
Tần Cầm cô nương không nhìn ta, vẫn nụ cười lạnh lẽo hướng Hùng Thập
Đại: "Ta là tỷ tỷ của Cầm Cầm, Tần Cầm."
"Vậy muội muội của ngươi... Ngươi... Các ngươi..." Ta mê man.
"Muội muội của ta tên Tần Cầm Cầm." Tần Cầm cô nương vẫn chẳng nhìn ta.
...
Một hồi gió lạnh thổi qua.
- 473 -
"Cầm Cầm nàng có khỏe không?" Hùng Thập Đại lại đánh vỡ trầm mặc hỏi,
thanh âm trầm thấp.
"Hừ... Liệu nàng có khỏe không?" Tần Cầm cô nương như trước vẫn cười,
nhưng ta lại phát giác vành mắt nàng đỏ, thanh âm cũng trở nên run rẩy hơn, "Nàng đã
chết. Ba năm trước đã chết rồi."
Đã chết.
Cầm Cầm của Hùng Thập Đại đã chết.
Rốt cục hiểu được vì sao suốt trên đường đi Tần Cầm cô nương kỳ lạ, hiểu
được vì sao Tần Cầm cô nương cười lạnh oán than.
Người đã chết, chính là biến mất.
【 71 】
Nguyên lai sau khi Hùng Thập Đại ly khai Huyện lệnh phủ, Huyện lệnh lão
gia lập tức an bài hôn sự cho Tần Cầm Cầm. Tần Cầm Cầm liều chết không theo,
muốn cùng Hùng Thập Đại rời bỏ, lại không biết Hùng Thập Đại tột cùng đã đến nơi
đâu. Vô luận Tần Cầm Cầm chống cự như thế nào, hôn sự cũng đã đ ịnh, đối phương
là nhi tử đại quan, phiêu đổ thành tánh (chơi gái đánh bạc thành thói), nổi danh ác nhân.
Vì quan chức, vì tiền đồ, Huyện lệnh lão gia không tiếc đem tiểu nữ nhà mình thành
công cụ đám hỏi. Không đành lòng nhìn thân muội muội gả cho người không thương,
- 474 -
Tần Cầm quyết đem Tần Cầm Cầm thoát khỏi cơn ác mộng.
"Ta hận hắn," Tần Cầm cô nương cắn răng nói, "Chúng ta không phải rối gỗ
của hắn."
“Hắn” mà Tần Cầm cô nương nói là chỉ Huyện lệnh lão gia, cũng chính là phụ
thân của nàng.
Hùng Thập Đại đứng bất động, mặt không chút thay đổi, chỉ là sững sờ nhìn
Tần Cầm cô nương đang tự thuật.
"Ta khuyên Cầm Cầm quên ngươi," Tần cầm cô nương nghẹn ngào nói, "Đi
tìm một người không biết ở nơi đâu, không bằng hai tỷ muội chúng ta tìm một chỗ,
bình bình đạm đạm sống không tốt sao?"
"Nhưng nàng không muốn…" Tần Cầm cô nương tiếp tục chậm rãi nói, nâng
tay lau nước mắt trên mặt, "Nàng nói phải tìm được ngươi, nhất định phải tìm được
ngươi."
"Nhưng ngươi đã đi đâu chứ?!" Tần Cầm cô nương khóc không thành tiếng,
hai tay gắt gao siết chặt, tựa như có thể bóp nát bất cứ gì, "... Khi nàng cần có ngươi
nhất, ngươi đã đi đâu?! Không nói một tiếng chạy trốn, cái gì cũng không lưu l ại,
không có bất cứ gì... Đến một câu cũng không có!"
"Chúng ta đi từ huyện này đến huyện khác, từ thành này đến thành kia, nhưng
vẫn không tìm thấy ngươi... Cầm Cầm bị bệnh, nhưng vẫn không muốn dừng lại, nàng
nhất định phải tìm được ngươi, cho đến khi thân thể cuối cùng chống đỡ không nổi
nằm xuống..." Tần Cầm cô nương nói rồi hít thật sâu một hơi.
- 475 -
Hùng Thập Đại vẫn đang nhìn Tần Cầm cô nương với vẻ mặt mờ mịt.
Tần Cầm cô nương lạnh lùng thốt: "Ta thề rằng phải báo thù, ta thề nhất định
phải tìm được ngươi, nhất định phải tìm được ngươi lòng lang dạ sói..." Nụ cười nàng
đã tràn ngập thê lương, "Nhưng ta không có cách nào giết ngươi, ta chỉ có đem hết
thảy mọi chuyện của Cầm Cầm nói cho ngươi biết, cho ngươi áy náy, cho ngươi áy
náy cả đời!!!!" Câu cuối cùng nàng nói như kêu rống, dùng hết toàn bộ khí lực thốt ra.
Nhưng khi ta nghe lại tưởng như vô lực, thanh âm tựa như ngôi sao vụt tắt, một chút
cũng không còn.
"Còn có... Ta thề phải tìm được ngươi, cũng vì giúp muội muội ta đưa đồ vật
này." Thanh âm Tần Cầm cô nương rất nhẹ. Nàng lấy ra một chiếc bao bố, cẩn thận
mở ra tầng tầng lớp lớp, nhìn cũng hiểu được nàng thực tâm bảo quản vật này biết bao
nhiêu.
Đó là một chiếc túi hương màu xanh ngọc.
Mặt trên thêu một đóa hoa màu trắng, chỉ có duy nhất một đóa.
Thực đơn điệu, thực bình thường.
"Nàng nói nếu ta có thể tìm thấy ngươi, hãy đem cái này giao cho ngươi." Tần
Cầm cô nương duỗi tay ra, đưa túi hương cầm trong tay hướng phía Hùng Thập Đại.
Hùng Thập Đại vẫn không nhúc nhích, sắc mặt mờ mịt.
"... Cầm lấy!" Tần Cầm cô nương thúc giục nói, "Ngươi cầm lấy a! Đây là
- 476 -
Cầm Cầm đưa cho ngươi, ngươi vì cái gì không lấy?!"
Hùng Thập Đại như trước sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hơi hơi cúi đầu nhìn
chiếc túi hương trong tay Tần Cầm cô nương, lễ vật cuối cùng Cầm Cầm đưa cho hắn.
"Lúc trước không chịu trách nhiệm rời đi, bây giờ cũng vẫn là kẻ nhu nhược
sao? Ngay cả đồ của Cầm Cầm cũng không dám nhận?!" Tần Cầm cô nương nghẹn
ngào, nước mắt rơi như mưa, "Nhận lấy... Ngươi nhận lấy nó cho ta... Nếu ngươi còn
nhớ Cầm Cầm, nếu ngươi còn không quên Cầm Cầm, thì ngươi nhận lấy nó cho ta..."
Tần Cầm cô nương nói xong, thậm chí đã quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống nghẹn
ngào nói, "Đây là tâm nguyện cuối cùng của Cầm Cầm, chẳng lẽ ngươi cũng không
thể hoàn thành nó sao? Cầm Cầm chỉ hi vọng ngươi có thể thu nhận nó mà thôi..."
Ta nhìn Hùng Thập Đại thân mình vạm vỡ cũng run nhè nhẹ, rồi đột nhiên
khom người quỳ rạp xuống trước mặt Tần Cầm cô nương.
Hùng Thập Đại rốt cục vươn tay, tiếp nhận túi hương trong tay Tần Cầm. Một
lát sau, hai tay hắn run rẩy mở túi hương ra, xuất ra đồ vật bên trong đó. Lúc mới đầu
ta nhìn không rõ đấy là vật gì, hơn nửa ngày sau mới ý thức được, đó là một đóa hoa
khô héo, hình dáng chỉ còn lờ mờ một mảnh đen tuyền, hoàn toàn không nhìn ra vật
thể, thậm chí có thể nói đó chỉ còn là cặn. Hùng Thập Đại tựa hồ ngẩn người, sau đó
đột nhiên đem đóa hoa khô héo không còn định được hình dáng gắt gao nắm chặt
trong tay, nắm thật chặt.
"Đây, đây là... Đây là hoa ta trước kia, mỗi ngày đều hái tặng cho Cầm
Cầm..." Hùng Thập Đại khóc nấc nói.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, trên mặt đã sớm che kín nước mắt. Khép chặt hai
mắt lại cố sức hé miệng, tựa hồ muốn thét lên thật lớn nhưng lại chẳng có thanh âm
- 477 -
nào phát ra.
Bên cạnh Diệp Nhi cũng nhịn không được khóc lên thành tiếng, ta sửng sốt,
mới phát hiện trên mặt mình lệ cũng đã sớm tuôn rơi.
Ta chưa từng gặp qua nữ tử tên Tần Cầm Cầm, nhưng ta biết lúc này nước mắt
trên mặt là vì nàng mà chảy, vì đóa hoa khô héo kia chảy, và cũng vì tráng kiện nam tử
đang quỳ rạp xuống đất, không thể khóc ra thành tiếng kia.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian